Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2016

BIẾT RẰNG CỐ QUÊN SẺ NHỚ ...

  

              Em nhớ anh, người yêu cũ ạ! Có  nhớ ngàn lần, chắc cũng vậy mà thôi. Ngày hôm qua, vĩnh viễn là ngày hôm qua. Ngày hôm nay, em chỉ biết ngồi đây để gọi tên nỗi nhớ. Nhớ vơ vẩn, rồi lại nhớ đậm sâu. Nhưng đó không phải tình yêu,  nên nó chắc là sự nuối tiếc… Nó là phần kí ức mà người ta không muốn quên và người ta, sẽ cố tình nhớ đến. 

               Em nhớ anh, người yêu cũ ạ! Có những nỗi nhớ bất chợt kéo đến dù trong lòng đã nguội lạnh  tình yêu. Có những nỗi nhớ như tự nhiên phải thế. Có những nỗi nhớ dễ dãi khiến người ta buồn đến chông chênh… Có những nỗi nhớ, lẽ ra phải chấm hết, nhưng cứ mãi mãi lê thê…            
  
               Em nhớ anh, người yêu cũ ạ! Có ai tự phủ nhận được bản thân đang nhớ một người rất đậm sâu, hay nhớ về một người chỉ thoáng qua như là cơn gió. Em nhớ anh vậy đấy,  nhớ như một lẽ hiển nhiên! Đã là người khuất sauột hạnh phúc, và đứng chờ một niềm vui mới gọi tên...


               Em tự cho mình quyền nhớ được anh thêm một chút. Em được phép chứ, người em đã từng yêu? Nỗi nhớ  đẹp nhất, là nỗi nhớ hướng về người mình yêu. Còn nỗi nhớ về ngày xưa, là nỗi nhớ đính kèm niềm đau mà dài mãi…
 
                 Em không phản bội ai, nên  em sẽ nhớ anh thêm nhiều, nhiều nữa. Em chỉ nhớ, vậy thôi. Bởi “đôi khi bạn nhớ một người đã cũ không phải vì bạn muốn họ quay trở lại trong cuộc sống của mình. Chỉ bởi hoài niệm cũng là một phần  trong hành trình đi tới mà thôi.”Bình an anh nhé !               

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét