Hôm nay, tình cờ trên phố em bắt gặp anh tay trong tay bên một cô gái mới. Vẫn phong cách ấy, vẫn nụ cười ấy, vẫn là hơi ấm từ đôi bàn tay ấy, vẫn là bình yên nơi bờ vai ấy - nơi mà em đã tựa vào rồi siết chặt đón nhận những yêu thương trong phút chốc. Tất cả nay vụt mất không khi nào quay lại. Giờ bình yên ấy anh dành cho ai khác rồi...
Bước chân em chậm lại, quay mặt về một hướng khác, né tránh ánh nhìn từ phía anh. Lúc này em như người vừa bước hụt giữa không trung, bất lực trước hoàn cảnh. Em chợt òa khóc như thói quen từ khi chúng mình xa nhau. Đôi mắt nhòe đi vì những giọt mặn đắng. Vì sao em lại khóc, vì sao em lại yếu mềm trước tình cũ? Có phải em vẫn còn yêu ...?
Người có còn nhớ em không? Còn nhớ cô gái yêu anh bằng muôn vàn lý do ngu ngốc này ? Tình yêu này anh có vương vấn hay không mà dễ dàng quên đi tới thế ? Em lạc bước trong cô đơn chỉ để đi tìm tình ta ngãy cũ. Nhưng anh đã không còn nhận ra yêu thương ấy, không còn nhận ra em nữa. Anh quên em thật rồi.../.


